Lamborghini Huracán LP 610-4 t


- SMS kute tin nhắn hình.
- Trang tải game miễn phí
- Trang Tải full clip sexy
- Game online mobie mới.
›› Trang chủ|Góp ý

[Cực hay] Đừng đùa với teen

Chủ Đề Được Viết Và Kiểm Duyệt Bởi:Admin
Đăng ngày 27-01-2013 by admin
Chúc Các Bạn vui Vẻ..!
Cả buổi tối em không cách nào liên lạc với T được. Em viết một message giải thích rồi gửi qua FB. Đêm đó là một đêm rất dài, em hầu như không ngủ được. Sáng hôm sau, T trả lời em là “Dù anh ngủ với cô ta trước hay trong khi quen em, thì anh đều đã nói dối em. Em không chấp nhận sự dối trá”. Em nhìn nick T thì nhận ra cô ấy đã unfriend em. Em gọi cho P, ò e í. Em nhắn FB cho P “anh cần nói chuyện với em”. Đến chiều tối, P gọi cho em. Em mắng xối xả, P hét lên trong điện thoại: “anh bình tĩnh đi, khi nào bình tĩnh nói chuyện tiếp”. Em trầm ngâm. Mắng thì mắng vậy, chứ em là người sai mà. Lát sau em gọi lại. P nói một tràng: “Anh N, anh đùa giỡn với tình cảm của em, khi thì nói thích khi thì nói không, khi thì nói muốn bắt đầu một mối quan hệ, khi thì im lặng và tránh mặt em. Em biết, anh coi thường em. Em ghét việc anh giỡn mặt em, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em hay nói chuyện với em nữa. Đừng để em điên lên. Đừng đùa với em”. P cúp điện thoại. Em chưng hửng. Rốt cuộc em lại bị xạc cho một tăng. Những ngày sau đó, em không cách nào cứu vãn mối quan hệ với T. Em cũng nghĩ về việc tại sao P lại nổi giận với em. Có lẽ vì em nói với L là khi ở Đà Lạt em thích P. Em nghĩ một hồi thì nghĩ đến chuyện P có khi nào trả đũa tiếp hay không. Em hỏi thằng bạn làm luật sư về việc ngủ với một cô gái 15 tuổi 9 tháng. Nó giải thích là nếu có xếp hình thì phạm luật rồi. Em hỏi tiếp dựa vào đâu để xác định có xếp hình hay không, nó nói bằng những phương pháp điều tra. Em nói giả dụ không xếp hình, nhưng có những tấm ảnh chụp chung trên giường, có người làm chứng cả buổi tối ở chung phòng thì sao, nó nói: “nếu vậy thì mày đừng để nó tố mày, chứ tình ngay lý gian rồi đó”. Em lo thật. Giả sử P tố cáo em, hậu quả thật khó lường. Nhưng rồi em nghĩ, sẽ chẳng có chuyện gì đâu, miễn đừng làm cho cô bé đó điên tiết lên. Đó là tháng 2 năm 2011. Một năm rưỡi từ đó trở đi, em không gặp P, cũng không liên lạc gì với cô ấy. Sau khi chia tay T, em cũng FA. Cho đến tháng 8 năm 2012. Em vô tình gặp P. Và em lại tiếp tục đùa với teen. Trời mưa, không về nhà được, thế là lại có thời gian ngồi type. Chuyện một năm trước mà cứ như mới xảy ra.
vinaday.wap.sh
Chap 7 Hôm đó, đội bóng của em có hẹn đá giao hữu với một đội ở sân Galaxy. Thím nào đi xem phim ở Galaxy ND hoặc thích chơi đá bóng thì đều biết sân này. Đội này đá với đội em cũng mấy lần trong mùa hè năm đó. Đá ở sân này em toàn mang sẵn túi đựng quần áo và giày đi, định là sẽ thay đồ trong WC của rạp cho sạch sẽ. Vừa ra khỏi chỗ làm là em mua ổ bánh mì, rồi vào sân. Em qua bên rạp, xuống hầm và ngồi gặm bánh mì. Ăn xong ổ bánh mì, em lấy lon bò húc ra uống để tăng sức chiến đấu cho trận đấu 7-3 này. Vừa uống, em vừa nuốt nước miếng ừng ực khi thấy các em teen mơn mởn đi xem phim . Rồi em thấy có mấy em teen chỉ trỏ em. Lát sau mấy em đó nhập hội cùng vài em nữa, rồi ngồi ở một góc xéo cái ghế to vật em ngồi một mình. Em lúc đó thì chưa chắc chắn là các em đó hồi nãy chỉ trỏ em. Nhưng với khả năng lấy nét đa điểm, em nhận ra nhóm này nhiều em xinh và bén nhất tối hôm đó , nên em cũng hay nhìn. Và nhiều lần em thấy các em đó nhìn em. Lúc đó em đã ăn bánh mì và uống nước xong, nhưng thấy vẫn còn thời gian nên cứ tranh thủ ngồi nghỉ, nhìn các em teen và rút con Nokia cùi bắp ra lướt web. Rồi em thấy có thêm hai em nữa nhập hội các em teen xinh mơn mởn kia. Một trong hai em nhìn rất quen, mà lúc đó em không nhận ra ai. Ngay lập tức các em teen kia chỉ trỏ em, bất lịch sự vê lờ. Hai em mới tới nhìn em, em thấy vậy quay mặt, rồi đứng lên xách túi vào thẳng WC. Khi em thay đồ đá bóng xong quay ra thì các em teen đã đi. Em qua bên sân mà cứ nghĩ cô bé nhìn quen lắm đó là ai. Hôm đó đá bóng xong, em về nhà, tắm một phát là leo lên giường ngủ ngay, và hôm sau thì quên luôn các em teen mơn mởn cứ chỉ trỏ đó. Em làm việc bình thường, chiều hôm đó em đi việc của công ty, đến gần 4 giờ mới xong, thế là em chuồn luôn. Em không về nhà mà vào một quán cà phê gần nhà em, tên là Nhã Nam thư quán, thím nào ở Phú Nhuận hoặc thích đọc sách chắc biết quán này. Đây là quán của công ty sách Nhã Nam. Thím nào mua sách ở đây sẽ được họ giảm giá và bọc nylon miễn phí. Em hay ngồi đây vì gần nhà, giá rẻ, wifi phà phà. Ngồi uống cafe được một chút thì em đi WC. Khi em quay ra, em thấy một cô bé đang mua sách, chắc bé này mới vào, thoáng nhìn thì body ngon vãi . Em về chỗ ngồi và nhìn qua chỗ để xe, thấy có thêm một chiếc Click. Chắc là của em gái này. Em liền quay qua nhìn em gái và nhận ra ngay đó là cô bé em thấy quen quen ở Galaxy tối hôm qua. Em gái mua sách xong, đưa cho nhân viên bọc nylon thì quay ra cửa, chỗ có mấy bàn cà phê và thấy em. Cô bé rất ngạc nhiên. Em thấy vậy liền quay đi. Khoảng hai phút sau, cô bé đó kéo ghề ngồi đối diện em. Bé nhìn em, nét mặt không chút biểu cảm. Em nhìn cô bé. Đúng là rất quen. Ai nhỉ. - Anh không nhận ra em à? Con CPU của em đến lúc đó vẫn chưa xử lý xong. Em câu giờ: - Lâu rồi không gặp, em khác nhiều quá, anh đoán là em nhưng vẫn cứ ngờ ngợ. Em gái chống cằm, cười: - Vậy là anh vẫn nhận ra em. Hai năm rồi còn gì. Em ừ và tiếp tục suy nghĩ, có con hàng nào ngon thế mà hai năm rồi không gặp nhỉ. Hai năm, nghĩa là 2010. Em gái nói: - Hai ngày liền gặp anh, chắc là ý trời cho em gặp lại anh rồi. Em cười, vậy đúng là em gái này hôm qua ở Galaxy. Nhìn em gái này và đám bạn chắc còn đang đi học. Đang đi học mà hai năm trước em gặp, vậy thì gặp trong hoàn cảnh nào nhỉ? Em hỏi: - Em dạo này sao rồi? - Cũng vậy. Em đậu Marketing … Nghe tới chữ “đậu” là em nhận ra đó chính là P. Ừ phải, em có quen ai khác năm nay thi đại học đâu. Tai em ù đi, không nghe được P nói gì nữa. P đây sao, em khác quá, mà cũng đúng, tuổi 16 và tuổi 18 phải khác nhau chứ. Em gọi tên như một sự khẳng định là em vẫn nhận ra em ấy: - P nè. - Sao anh? - Em còn giận anh không? - Giận á? Giận cái gì mà giận. Ngay lúc đó nhân viên của Nhã Nam mang sách ra đưa cho P. Em nói: - Uống cafe với anh nhé! - Không. P đứng lên, lên xe, bỏ đi. Em cứ nhìn theo. Vậy là em và P đã gặp lại nhau, rất tình cờ, và những hai lần trong hai ngày liên tiếp. P lại còn chủ động bắt chuyện với em, nhưng sau đó lại tỏ ra không muốn nói chuyện. Tối hôm đó và ngày hôm sau, em cứ suy nghĩ về chuyện đó. Và em quyết tâm gặp P. Em search FB, phải rất vất vả khi tìm trong những message vào tháng 2 năm 2011 mới tìm ra FB của P. Thật may mắn là em và P vẫn có bạn chung là thằng H trời đánh, nên em vẫn xem FB P được. P có thói quen đi ăn uống rất hay chụp ảnh và check in, nên em kiên nhẫn theo dõi. Trong khoảng một tuần, đã có hai lần em thấy P chụp ảnh hoặc check in, em vội vàng chạy đến, nhưng không thấy. Hôm đó, vừa thấy P chụp ảnh và ghi chú ở một quán cafe, em nhanh chóng chạy đến. Bước vào quán, em nhìn thấy P nhưng vẫn đi về bàn trống. Sau khi yên vị và gọi nước, em thấy P nhìn em. Em cười với P. Em ngồi ở quán cafe, uống thứ nước nhạt toẹt đó, lại còn ngứa miệng vì không được hút thuốc. Không mang lap nên không có máy, điện thoại thì gần hết pin nên không dám lướt web. May sao lúc em phục vụ đi ngang, em xin tờ giấy, rồi lấy cây bút cài trên túi áo ra. Em chả biết viết gì, thế là ngồi viết lộ trình cho một chuyến đi phượt. Thỉnh thoảng, em lại tư lự (suy nghĩ thật), cũng như để ý bàn của P. Nói chứ nhìn một thằng mặc đồ văn phòng ngồi viết lách trong quán cafe chắc cũng hay hay. Và, em thấy mấy cô bé ngồi cùng P cũng liếc nhìn em. Và rồi P bước về bàn em. Chap 8 P ngồi xuống ghế bên tay phải em. Em và P không nói gì. Mãi một lúc sau em mới nói: - Vậy là lại gặp em. - Ừ, thật kỳ lạ, giống như ý trời. Tụi em lại im lặng. Đến lượt P kiếm chuyện để nói: - Anh đang viết gì vậy? - À viết linh tinh ấy mà. - Vậy mà em tưởng anh làm thơ (??). Viết linh tinh vậy cho em mượn xem đi. Em đưa cho P. P đọc một lúc rồi hỏi: - Sao lại là Đà Lạt? Anh mê Đà Lạt lắm à? - Ừ, anh yêu Đà Lạt. Đà Lạt có nhiều kỷ niệm với anh. P trầm ngâm. Chắc hẳn P đang nhớ đến chuyện ở Đà Lạt. Em không biết nói gì, dù mất hơn một tuần tìm P mà khi gặp lại không biết nói gì. Lần này em có dịp nhìn kỹ P. Nhìn em ấy lớn hơn nhiều so với cô bé gần 16 tuổi hai năm trước. Mà P lấm tấm mụn và tàn nhang, hai mọng mắt dày, chắc là do thức khuya nhiều. Tóc P nhuộm màu hạt dẻ, che một bên tai, bên trái bấm những 3 cái khuyên, nhìn rất cá tính. - Em từng nghĩ sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa, nhưng giờ lại gặp anh mấy lần liền, chắc là ý trời. Em nghĩ thầm ý trời cái gì, bố theo đuôi suốt cả chục ngày nay vật vã mới gặp. - P nè. - Sao anh. - Anh xin lỗi vì tất cả những chuyện đã qua. Anh không có ý xấu với em, anh cũng ko đùa giỡn với em. Chỉ là ngày đó, cảm xúc qua đi, và anh gặp một người con gái, chiếm lấy tâm trí anh. Anh không có ý làm em giận. - Em đâu có giận anh. Em ghét anh. Ghét cay ghét đắng. Anh tưởng anh là ai mà giỡn mặt em. Trai theo em nhóc (tức là nhiều lắm), đứa nào cũng xán xán lại, chỉ có anh ngủ với em rồi mà còn giãn ra. Em cũng không biết do anh là người tốt, hay là anh sợ cái gì (sợ đi tù e ạ ). Em cũng cóc thèm làm bồ anh, em chỉ ghét anh, ghét cả việc anh quen ai đó. P nói một tràng, rồi lại dịu giọng: - Em cũng không biết sao em lại như vậy. Em im lặng. Vậy là em ăn dưa bở rồi. P đâu có tình cảm gì với em, chỉ là kiểu con nít quỷ, thấy ghét là phá. - Chị đó đá anh rồi hả? Giờ đến phiên em ghét P. Tại sao lại có thể phá hoại tình cảm giữa em và T? Em và T chỉ mới bắt đầu yêu nhau, tình cảm chưa đủ lớn để đối phó với những rạn nứt như thế. - Ừ. Em hả dạ chưa? - Hả dạ? Anh tưởng em muốn thế à? (ơ chứ em muốn cái beep gì? ). Em im lặng, khuấy ly cà phê. - Suốt hồi đó đến giờ hai người không huề được? - Sao mà huề được. T nghĩ em đã làm chuyện đó với anh. Anh thì nói chỉ ngủ chứ không làm gì, thế là T cho là anh nói dối. T rất ghét nói dối. Ba của T ngoại tình rồi đòi ly dị mẹ T, nên T rất ghét con trai nói dối chuyện đó. - Em chỉ muốn chọc chỉ thôi. Bỗng dưng P chồm tới hỏi em: - Anh đã làm với chị đó chưa? - Em hỏi gì kỳ quá. - Ha ha vậy là rồi. Vậy mà ngủ với em cứ làm bộ. Đúng là con nít quỷ. - Cho em lại số của anh đi, hồi đó ghét quá xóa rồi. Em lấy máy ra gọi số P. Bên máy của P hiện lên số em, như vậy P vẫn dùng số cũ. - Hôm nào đi uống nước nói chuyện với anh nhé. - Không biết. Để xem thế nào đã. - Thế nào là thế nào? - Không biết. P đứng dậy bỏ về bàn. Em thấy P và nhóm bạn lại đùa giỡn. Bỗng nhiên em tò mò về vụ chỉ trỏ hôm ở rạp chiếu phim. Một lúc sau P cùng nhóm bạn đi về. Em đợi nhóm đó về được một lúc thì về. Khi vừa về đến chỗ làm thì điện thoại báo có tin nhắn. Tin nhắn của P: “Anh là người tốt hay người xấu? Anh có ghét em không?”. Em nghĩ ngợi một hồi thì nhắn lại: “Em sẽ đánh giá được anh nếu tiếp xúc với anh nhiều hơn. Còn về em thì anh nói rồi, anh rất quý em, từ khi ở Đà Lạt. Chuyện cũ qua rồi”. Rồi em add FB P, trong lúc chờ cô bé đồng ý thì em dạo qua một vòng FB P. Được một lúc thì P đồng ý. Em thấy có nhiều hình ảnh và status hiện thêm. Em lại xem lại từ đầu. Xem đến tháng 11 năm 2011 thì thấy P post 1 tấm ảnh do H chụp, trong ảnh P đang xem ảnh trên màn hình máy ảnh, còn em thì nhìn P cười. P chú thích tấm ảnh đó: Cuộc gặp gỡ kỳ lạ. Một bạn của P hỏi ai vậy, thì P trả lời: người đáng ghét nhất trên đời. Thì ra các bạn của P nhận ra em nên chỉ trỏ. Trong phần photos, P post cả chục ảnh do em chụp trong chuyến Đà Lạt đó, có vài tấm kèm theo những dòng tâm sự. Hơn một tuần sau, em rủ được P đi uống cafe. Tụi em nói chuyện cũng vui, nói về việc P sắp vào đại học, nói về chuyện L và H đã yêu nhau gần 3 năm, nói về công việc và thú vui du ngoạn của em. Khi đó, trong đầu em lại nảy sinh hai luồng tư tưởng. Một là muốn cưa P làm gấu. P sắp là sinh viên rồi, xinh xắn . Thế nhưng có trở ngại là em cũng đã nhiều tuổi, nếu yêu P thì 4 năm nữa P mới ra trường, thêm 1-2 năm nữa mới cưới. Vấn đề thứ hai là yêu một cô bé thua cả chục tuổi nhiều vấn đề lắm. Và vấn đề thứ ba là em vẫn ám ảnh chuyện P đã xxx khi còn nhỏ, và lại có phần từng trải trong chuyện đó. Em thì không xem trọng chuyện trinh hay không (thật đấy). Luồng tư tưởng thứ hai là quen chơi trong lúc đang FA (thực ra lúc đó em đang lượn lờ với một em gái đã đi làm, nhưng cả hai đều bận nên ít quan tâm kèo đó). Liên quan đến luồng tư tưởng thứ hai, em có chút ham muốn được xếp hình với P. Thím nào đang lượn lờ với một em gái 18 tuổi, và có chút dễ dãi thể nào chả muốn thế . Chính vì tư tưởng chưa dứt khoát nên em cũng chưa để tình cảm gữa em và P phát triển. Vài lần đi ăn uống, xem phim, một lần đi ra đồng cỏ lau em chụp cho P vài tấm ảnh, rồi cũng chat FB. Khi đó, em biết P không còn giận em nữa, nhưng em cũng chưa nhận thấy tín hiệu gì là P thích em. Trong những lần gặp nhau, hỏi chuyện thì em biết được P lần đầu tiên có bạn trai vào năm lớp 8 (vãi ), kiểu tình đầu con nít nhí nhố. Người bạn trai thứ hai của P là vào năm lớp 9, kéo dài qua nửa năm lớp 10. Đang học lớp 11 thì P yêu một thằng học chung lớp, nhưng cũng mau chóng chia tay. Sau Tết năm lớp 12, P có cậu bạn trai thứ tư (đời sống tình ái sôi động vãi) nhưng chia tay chỉ sau một tháng. P nói trong 4 người đó (đều bằng tuổi P), người thứ hai là P yêu nhiều nhất, nên khi chia tay buồn nhất. Em nghe kể về tình sử của P mà đau hết cả đầu, 5 năm học yêu 4 thằng, vãi. Và em cũng nhận ra thời điểm em gặp P ở Đà Lạt là hơn nửa năm sau khi P chia tay thằng thứ hai. Tính ra, quãng thời gian con gái buồn vì chia tay người yêu là quãng mà họ yếu đuối nhất. Chap 9 P nhập học. Nhóm của P thời LQĐ có khoảng hơn chục thành viên, nữ nhiều hơn nam, vào học ở nhiều trường khác nhau như Ngoại Thương, Kinh tế, UEF, Ngân hàng, Marketing (P và 1 bé nữa), RMIT, HUFLIT, KTCN, … Tất cả đều ham chơi, và có tâm lý “xả” của sinh viên năm nhất. Em bắt đầu biết đến một hình ảnh khác của P: đi bar, shopping Dĩ nhiên là dùng tiền ba mẹ P cho, không liên quan đến em. P đi bar từ năm lớp 12, nhưng chỉ vài lần, cho đến khi đậu đại học mới xả dàn. Em có chút lo lắng với tư cách là một người bạn hơn tuổi, nhưng cũng chỉ nói nhẹ nhẹ, cơ bản em có là gì của P đâu mà nói nặng. Hình ảnh P ham chơi, đúng hơn là ăn chơi khiến em không còn ý định cưa cẩm hay nâng cấp làm gấu nữa. Tháng 10, sinh nhật em. Cũng lâu rồi em không có thói quen tổ chức sinh nhật. Chỉ một bữa ăn với gia đình, rủ vài đứa bạn thân cafe một bữa, rồi vài đứa làm chung đi nhậu một bữa. Em cũng rủ một em gái mà đang lượn lờ, tên là A đi ăn, rồi xem phim. Trong kế hoạch của em không có plan nào cho P. Những ngày gần đến sinh nhật em, P cũng chả nói gì. Tối trước hôm sinh nhật, P gọi cho em, nói xe bị mẹ mượn, hôm sau không có xe đi học, L chở đi nhưng không chịu chở về, nên P nhờ em đón. Em cũng lười, nhưng một phần vì cũng không quá ngược đường, nên đồng ý. Sinh nhật em, quá trời lời chúc trên FB, chỉ hơn chục tin nhắn chúc mừng qua điện thoại, công nhận bà con tiết kiệm vãi . Công ty em có lệ sinh nhật là tặng 1 tr, sếp tặng riêng. Em được sếp tặng 1 voucher resort ở Đà Lạt, chắc bố nào tặng sếp, sếp cho lại em, vừa có tiếng tặng lính quà giá trị, vừa tiết kiệm . Hết giờ làm, em chạy qua trường P đón em ấy. P mặc một bộ váy nhẹ nhàng nhưng rất đẹp, gương mặt không trang điểm, tóc thả bồng, vẫn đẹp nhưng má lấm tấm tàn nhang và mụn, mắt có chút thâm quầng, nói chung nhìn là biết dân chơi. P hỏi: - Anh có bận gì không? - Không em, tối có hẹn cafe với mấy đứa bạn. - Vậy đi ăn với em nhé. Ờ thì đi. Em và P đến một quán … KFC. Ăn xong, P lấy từ trong túi ra một hộp quà gói rất đẹp. - Chúc mừng sinh nhật anh! Em xúc động thật. Hôm đó em nhận được 1 triệu của công ty (coi như phát theo tiêu chuẩn), cái voucher của sếp, 100k tiền khuyến mãi của nhà mạng, nhưng đây là món quà duy nhất được gói đẹp đẽ và được tặng một cách trang trọng. Em vui vẻ nhận, và mở ra, một chai nước hoa . Chậc, chưa bao giờ em có một chai nước hoa to thế. Em chở P về nhà, chạy về nhà thay đồ rồi qua quán cafe, chém gió với mấy đứa bạn. Cuối cùng thì sinh nhật em cũng được tặng quà theo đầy đủ ý nghĩa. Một tuần sau sinh nhật em là sinh nhật P, nhưng khác em, lịch mừng sinh nhật của P kín mít, em không cách nào chen vào được. Hôm sinh nhật P, em gọi chúc mừng và nói tặng quà, P nói P nhận quà suốt một tháng. Mà thiệt tình em cũng không biết tặng gì. Với nhóm bạn sành điệu của P, chắc P được tặng nhiều thứ lắm. Sinh nhật em, P tặng em chai nước hoa 1 chai rưỡi, giờ em biết tặng món quà nào cho tương xứng. Vài ngày sau sinh nhật P, vào một buổi chiều em post một tấm ảnh lên FB, tấm ảnh chụp triền dốc hoa dã quỳ, kèm theo câu: “Mùa hoa dã quỳ, lại thèm Đà Lạt”. Bạn bè nhào vào like và comment khí thế. Cuối buổi chiều, P gọi cho em: - Mùa hoa dã quỳ là khi nào anh? - Bây giờ là bắt đầu rồi nè em, cho đến giữa tháng 11. - Anh đưa em lên Đà Lạt nhé? Em chưa kịp trả lời thì P nói: - Quà sinh nhật cho em đó. Em không biết đâu, anh làm sao thì làm. Thế thì làm sao em từ chối được. Thế là có dịp dùng cái voucher của ông sếp, đằng nào thì em cũng sẽ lên Đà Lạt vào đầu tháng 11 để ngắm và chụp ảnh, và đằng nào thì cái voucher này cũng sẽ hết hạn vào cuối tháng 11, xem như không mất tiền ở cho 2 người, lại được ăn sáng miễn phí 2 bữa, tính ra món quà này có giá trị rất cao mà lại đỡ hao . 3 ngày 2 đêm, Ana Mandara Đà Lạt Chap 10 Đà Lạt, tháng 11 năm 2012 Xe đưa bọn em đến Đà Lạt khoảng hơn 5 giờ sáng. Một lúc sau, xe trung chuyển đưa tụi em đến bờ hồ, đoạn gần cầu Ông Đạo. Em chụp ảnh bình minh, mặt trời mọc, nắng tạo nên những ray sáng đẹp, tiếc là chỉ có một ít sương bay nhè nhẹ trên mặt hồ. P đứng nghiêng đầu ngắm cảnh, rồi cũng lấy điện thoại ra chụp. 6 giờ hơn, em và P đi bộ lên dốc Hòa Bình, ghé chỗ thuê xe máy quen của em nhận xe máy rồi vào cafe Tùng ngồi. Tụi em vào WC của quán đánh răng rửa mặt, rồi em qua bánh mì Liên Hoa mua bánh mì để ăn sáng. Em là em nghiện món bánh mì Đà Lạt các thím ạ, ở Sài Gòn không đâu ngon bằng . Tụi em ngồi gặm bánh mì trong Tùng. Sáng hôm ấy, Tùng mở nhạc Lê Uyên Phương. Quán Tùng cũng như nhạc Lê Uyên Phương không hợp lắm với P, nhưng cô bé cũng thích việc ngồi ở bàn sát cửa sổ, nhìn ra khu Hòa Bình. Do đến trưa mới nhận phòng được, nên sáng hôm đó tụi em tranh thủ đi chơi. P vào WC của quán thay một bộ áo thun quần jeans trẻ trung, trang điểm nhẹ, nhìn đẹp rạng ngời so với cô bé còn ngái ngủ lúc sáng . Em và P đi một vòng Trại Mát, Cầu Đất, đổ đèo Đran. Trời lạnh, bảng lảng sương, hoa dã quỳ nở vàng rực, nhất là ở đoạn gần Đran. Từ Đran, em chở P đi qua Tu Tra, cảnh đẹp tuyệt vời. Em tha hồ chụp ảnh, từ ảnh phong cảnh, hoa dã quỳ đến ảnh những đứa trẻ ở Đơn Dương đi chơi, và dĩ nhiên không thể thiếu ảnh của P, cô bé vừa tròn 18 xinh đẹp. Em và P vòng ra Liên Nghĩa ăn trưa, ghé sân bay Liên Khương chơi, ở đây có một trảng hoa quỳ rộng, vàng rực. Lẽ ra em đi vòng Đinh Văn lên Tà Nung rồi về Đà Lạt, nhưng thấy P thấm mệt, và có phần buồn ngủ nên về Đà Lạt theo đường đèo Prenn. P đi chơi rất vui và rất thích, nhưng khi rời sân bay Liên Khương, em vừa nói giờ về Đà Lạt nghỉ là mới chạy được một chút cô bé đã ôm em ngủ ngon lành. V1 đầy đặn của P tựa sát lưng em (con gái thế hệ bơ sữa nói chung ngon lành hơn con gái thế hệ em, chậc), sự tiếp xúc này không thể không làm em … bức xúc . Và rồi em bắt đầu nghĩ đến gần 48 tiếng tiếp theo trong căn phòng sang trọng của Ana Mandara Đà Lạt . Chậc. Em chạy xe lên đèo Prenn, trời lạnh nên cũng không thể phóng nhanh, nên càng phải gánh chịu thử thách từ hai trái cam, ta nói mặc quần jeans mà thằng em biểu tình thì khó chịu vãi. Về đến resort lúc đó là giữa buổi chiều, em và P nhận phòng. Phòng nằm trong một căn biệt thự có 5 phòng ngủ, 1 phòng khách to, có bộ sa-lông và bộ bàn ăn kiểu châu Âu đẹp. Em ấn tượng nhất là cái giường to vật, kiểu giường thuộc địa, nệm dày và gối to. Ấn tượng thứ ba là một bộ bàn ghế nhìn ra thung lũng. Ấn tượng thứ nhì (nhưng kể sau cùng) là cái bồn tắm. Phòng không có phòng tắm trong phòng, mà là một bồn tắm kiểu Pháp đặt trong phòng, có rèm kéo quây tròn. Việc bồn tắm nằm ngay trong phòng ngủ thật lãng mạn . Em post tấm ảnh search trên mạng cho các thím hình dung được cái giường và bồn tắm. http://du-lich.chudu24.com/f/m/1306/21/ana-mandara-villas-dalat-resort-spa-3.jpg?w=659&c=1 Sau khi nhận phòng, P nói muốn đi tắm, nhưng cô bé có chút ngại khi không có phòng tắm kín. Em cầm máy hình và nói sẽ ra ngoài chụp ảnh, để P lại trong phòng cho tự nhiên. Nói chung là còn nhiều thời gian, em không muốn bỗ bã. Thế là em tranh thủ chụp một vòng resort, mô tả một chút cho các thím là resort có mười mấy biệt thự nằm cách biệt nhau trên một đồi thông, đường đi được làm theo kiểu đá vuông như mấy khu vườn châu Âu. Em vừa đi vừa chụp vậy mà cũng mất hơn nửa tiếng mới được một nửa resort. Em quay lại biệt thự thì thấy P đã tắm xong và đang … chụp ảnh tự sướng trong phòng khách. Tới lượt em đi tắm. Khi đi tắm thì em không khóa cửa, nên khi P vào phòng thì em vẫn đang tắm. Bồn tắm có rèm kéo che kín mít các thím ạ, em cứ tắm như bình thường. Tắm xong thì thấy P đã nằm trên giường ngủ ngon lành. Em cũng leo lên giường, chui vào chăn, ngủ, ngủ thật. Chuyến xe đêm và sau đó là gần 100km chạy xe máy khiến em và P ngấm mệt, tụi em ngủ ngon lành đến hơn 7h tối thì cơn đói làm em thức dậy. Thế là đánh thức P, kéo chân kéo tay các kiểu cô bé mới ra khỏi cái giường êm ái, mãi đến 8h hơn mới bắt đầu đi ăn tối. Ăn tối ở nem nướng bà Hùng, rồi uống sữa đậu nành Tăng Bạt Hổ xong, em chở P dạo phố đêm Đà Lạt, rồi chạy lên đầu đèo Prenn ngắm Đà Lạt đêm, sương len lỏi phố núi. Về lại resort là khoảng 10h30 tối, em và P đều lạnh nên thay đồ rồi chui vào trong chăn ấm. Em hỏi hôm nay đi chơi vui không, P cười rất tươi và một hai bắt em hứa khi về đến Sài Gòn phải nhanh chóng xử lý ảnh và đưa hình cho P. Nói chuyện một hồi, em quyết định phải hỏi câu này trước (không để P hỏi trước): - P nè, em xem anh là gì của em? P không nói, nhìn lên trần nhà. Rồi P hỏi lại: - Vậy anh xem em là gì của anh? - Anh hỏi trước mà, em trả lời đi. - Anh trả lời trước đi, rồi em sẽ trả lời. Mè nheo một hồi, P nói: - Bây giờ anh và em lấy điện thoại ra soạn tin nhắn. Xong đưa cho người kia xem. Chậc, hình như trò này trong phim. Em soạn tin nhắn “Bạn đặc biệt”. Rồi quay qua, P cứ soạn đi soạn lại, một hồi mới xong. Đổi điện thoại, em đọc thấy P viết: Anh làm người yêu của em trong chuyến đi này nhé Thôi hỏng rồi. Trả lại điện thoại xong, P nằm quay lưng về phía em. Em không biết nói gì. Một lúc sau, em nhích lại gần P, thì thầm vào tai em ấy: - Có được em là bạn gái là một điều tuyệt vời, đâu phải chỉ trong chuyến đi này. Em là một người rất đặc biệt với anh. Mình sẽ có một chuyến đi thật vui, còn chuyện sau này cứ để mọi việc tự nhiên. Em ôm P dỗ dành. Ban đầu P khẽ đẩy em ra, nhưng rồi em ý cũng nằm yên trong vòng tay em. Rồi P nói: - Anh là người tốt, anh rất đàng hoàng. Lần trước ở Đà Lạt em đã biết anh là người tốt. Hồi nãy cũng vậy, anh ra ngoài để em tắm. Em rất an tâm khi ở bên anh. Em cười và không nói gì. Bỗng dưng P hỏi: - Anh có thích em không? - Có, một chút. Em ôm P, tay em choàng qua hông của P. Và rồi, có một sự chạm nhẹ của cái mà ai cũng biết là gì đấy vào mông của P . Em mặc quần đùi loại mặc ở nhà, nên chạm là P biết ngay. Bỗng dưng P hỏi em đã làm xxx với bao nhiêu người rồi. Trả lời xong, em im lặng. Em không hỏi P câu hỏi tương tự. Thực sự em có chút tò mò, nhưng chỉ là tò mò về lối sống của P, cũng như liên quan đến đời sống tình cảm sôi động của em ấy, chứ không coi trọng chuyện này. P hỏi: - Anh không hỏi lại em à? - Anh không coi trọng chuyện này lắm. Còn em nghĩ thế nào về sex? - Em không còn trinh đâu. - Em từng nói rồi. - Em là đứa con gái hư hỏng. Nhưng em nghĩ sex không phải là cái gì xấu. Với em, yêu thì làm tình là bình thường. Cái quan trọng hơn là lòng tự trọng. Em chỉ sex với người em yêu. - Không có gì là hư hỏng cả. Em suy nghĩ rất trưởng thành. Khi đó, em cảm giác là em và P đang thiếu một “điểm gút”, một “cú hích”. Em biết là nếu em cứ làm ào ào thì cũng đạt được mục đích, nhưng em đủ chín chắn để không làm thế. Và em biết sớm muộn gì cũng sẽ đến. Thế là em hôn lên má P, rồi ôm P ngủ. Chap 11 Đêm hôm đó, em thức dậy mấy lần, khi thì đi WC, khi thì chỉnh lại lò sưởi. Lò sưởi bật từ khi tụi em nhận phòng, chạy suốt cả chục tiếng nên trong phòng ấm, phải giảm bớt. Lần nào thức giấc, em cũng nảy sinh ham muốn làm cái việc mà T luôn nghĩ em đã làm trong khi em chưa làm , nhưng rồi đều kiềm chế lại . Em không phải thằng tử tế gì, cái đó em nhận. Nhưng em đã vài lần cặp kè, chăn rau, em thấu hiểu phải khéo léo trong chuyện đó. Sáng sớm hôm sau, em dậy sớm, đánh răng rửa mặt rồi một mình đi chụp ảnh bình minh trên dốc Trần Hưng Đạo. Em về lại khách sạn thì mới chưa đến 7h sáng, tiếng mở cửa phòng của em làm P thức giấc. Cô bé phụng phịu khi thấy em dậy từ lâu và đi chơi mà không rủ rê, nhưng rồi cũng đánh răng rửa mặt rồi qua bên nhà hàng ăn sáng, uống cà phê. Sau đó, P về phòng thay đồ, lần này bé mặc một bộ váy vintage, kèm theo áo khoác và mũ, khăn len rất hợp mốt . Em và P đi chơi một vòng lăng Nguyễn Hữu Hào, qua sân bay Cam Ly, chạy vào Ankroet, đập Suối Vàng rồi ghé chủng viện Minh Hòa trên đường về. Cảnh quan của ngày hôm nay là con đường đá lên lăng, là trảng hoa dã quỳ vàng rực và trảng hoa tím không tên ở sân bay Cam Ly, là con đường quanh co trong Ankroet, là dãy nhà gỗ đẹp tuyệt trong chủng viện Minh Hòa. Khi ở Ankroet, P và em để xe ngay rừng thông, đi bộ lên dốc. Bỗng dưng P nắm tay em. Lần đầu tiên trong hơn hai năm quen biết P, P nắm tay em. Đi trong con đường quanh co giữa rừng thông, em chụp nhiều ảnh cho P, và đặt máy chụp hẹn giờ một tấm tụi em nắm tay nhau như đang đi dạo giữa rừng thông. Tiếng màng trập của máy ảnh báo đã chụp xong, em vừa bước về hướng máy ảnh thì P bỗng ôm em từ phía sau, dụi đầu vào lưng em. Em quay người lại, P nhìn em, và như có một sự thôi thúc mãnh liệt, em hôn P. Thời gian như ngừng lại, em cảm nhận rất rõ cô gái 18 tuổi đầy sức sống trong vòng tay em, cảm nhận được sự khao khát một tình yêu lãng mạn của em ấy. Sau nụ hôn dài đó, em và P nhìn nhau. P nói: “chắc là em bị say cà phê rồi”. Em cười và nói: - P, em làm bạn gái của anh trong chuyến đi này nhé. P cười, tụi em lại hôn nhau, giữa rừng thông mát lạnh. Sau khi chụp ảnh ở chủng viện Minh Hòa, điểm cuối của lộ trình, em và P ăn trưa rồi về lại resort. Sau một lúc chụp ảnh trong resort, tụi em về phòng. Vừa đóng cửa phòng, em bỏ túi máy ảnh xuống ghế, rồi ôm P từ phía sau, cứ ôm như thế một lúc cho đến khi P nói: “để em đi thay đồ nào”. Rồi P đi thay quần áo, rửa mặt tẩy trang các kiểu, mất một lúc, may mà chỉ trang điểm rất nhẹ. Em cũng tranh thủ rửa mặt, rồi ngồi xem ảnh. Xong việc, P lại đứng sau ghế em đang ngồi, choàng tay qua cổ em, cùng em nhìn ảnh qua màn hình máy ảnh. Khung cảnh lúc đó thật tuyệt các thím ạ, lâu lâu em lại ngước lên nhìn P. Xem đến ảnh tụi em nắm tay nhau giả vờ đang dạo bước trong Ankroet, em nhìn P, P cười thật tươi với em. Cảm giác hạnh phúc đó, trong căn phòng biệt thự đó, em sẽ không quên được. Xem ảnh xong, em ôm P, và hôn em ấy. Nụ hôn của P nồng nhiệt, có chút từng trải, nhưng vẫn mang vẻ hấp tấp của một cô gái trẻ. Rồi thì ôm ấp, vuốt ve, xếp hình (công đoạn này không thể kể chi tiết được ). P là cô gái trẻ nhất em từng xếp hình, và cũng là cô gái xinh nhất. Tóm lại, đó là một trải nghiệm tuyệt vời . Em ôm P trò chuyện, rồi em rủ P cùng tắm. Thiệt tình là ngay từ khi nhận phòng, nhìn thấy cái bồn tắm là em đã muốn cùng P tắm trong cái bồn tắm này, và giờ là lúc thực thi cảnh lãng mạn đó . Em xả nước nóng vào bồn, đợi đầy thì kéo P bằng được ra bồn tắm. Lại những công đoạn không kể chi tiết được . Bồn tắm cũng nhỏ, đụng chạm, lại thèm muốn, thế là tắm xong lại lên giường, xếp hình thêm lần nữa, rồi hai đứa ôm nhau ngủ. Em hẹn đồng hồ 6h tối dậy, để kịp chạy ra ăn bánh tráng nướng ở Hoàng Diệu, ngay gần resort. Món bánh tráng nướng ở đây rất ngon, hai đứa em ăn tổng cộng 6 cái là no thật. Tối hôm đó, tụi em lại ra khu Hòa Bình, uống cà phê trong Artista, rồi để xe trong quán, đi bộ xuống chợ đêm, mua vài món linh tinh, ăn vặt thêm một chút rồi về. Về đến phòng, lại ôm nhau, hôn nhau, và lại xếp hình. Tính ra trong vòng hơn 7 tiếng, em làm 3 shot, xong shot thứ ba thì mệt, nên ôm nhau ngủ. Sáng hôm sau, em không hẹn điện thoại dậy sớm nữa, mà ngủ cho sướng. Thức dậy có người yêu bên cạnh là một điều tuyệt vời, em dậy, ngắm P một hồi thì hôn lên trán, gọi em ấy dậy. Tụi em sẽ phải trả phòng vào trưa hôm đó, và em đặt xe về Sài Gòn chuyến 2h chiều. Do đó, hai đứa dành cả buổi sáng hôm đó trong resort. Ăn sáng uống cafe trong nhà hàng xong, P thay một bộ váy maxi, đi chụp hình quanh resort. Rồi hai đứa thay đồ bơi để ra hồ bơi nước nóng bơi. Chả mấy khi được thử cảm giác bơi hồ vào mùa đông ở Đà Lạt. P mặc một bộ bikini cạp cao, hồi đó đang manh nha là mốt. Nhìn em ấy trắng nõn, mình mẩy ngon lành, em thật mãn nguyện. Thật tuyệt khi có người yêu như thế. Tắm hồ bơi xong thì phải về phòng tắm lại, lại tắm chung, lần này tắm nhanh, rồi xếp hình. Hôm qua xxx 3 lần, hết một hộp ba con sói, nên sáng hôm đó khi thấy em bóc hộp mới, P cười và nói: “anh cũng hay quá ha, chuẩn bị nhiều dữ”. Nhân tiện nói về ba con sói, P có nguyên tắc phải dùng ba con sói thì mới xếp hình. Quan điểm của em ấy là sex không hề xấu, thậm chí là điều tuyệt vời, nhưng em ấy không chấp nhận sex mà không kiểm soát được hậu quả, không chấp nhận chuyện uống thuốc hay phá thai, em ấy còn nói: “người yêu em mà đòi không dùng condom, em cho ăn tát”. Xếp hình xong, em nằm trò chuyện với P, ngắm em ấy khỏa thân, chăn che ngang hông. Trong những câu chuyện, em có nói một câu: - Em giống như là một giấc mơ vậy. P hỏi: - Nếu em là một giấc mơ thì sao, và nếu em không phải một giấc mơ thì sao? Chap 12 - Em giống như là một giấc mơ vậy. - Nếu em là một giấc mơ thì sao, và nếu em không phải một giấc mơ thì sao? Em hôn P và nói: - Nếu em chỉ là một giấc mơ, thì anh sẽ nhớ em nhiều lắm, còn nếu em không phải một giấc mơ thì em vẫn làm người yêu của anh nhé. P mỉm cười, rồi bất chợt chồm lên kéo em xuống. Em hôn P thật lâu, khi đó em có cảm giác như chỉ cần ra khỏi căn phòng này, mọi thứ sẽ biến mất. Em ôm P thật nhiều, vuốt ve thật nhiều, ngắm nhìn em ấy thật nhiều. Đến giờ, nhắm mắt lại em vẫn tưởng tượng ra hình ảnh của P sáng hôm đó. Cứ thế cả tiếng đồng hồ sau, hai đứa em mới ra khỏi giường dọn dẹp hành lý. Nhân viên của resort chạy xe điện xuống tận biệt thự để đưa tụi em ra quần lễ tân. Trả phòng xong, em và P đi ăn trưa, trả xe thuê rồi vào quán uống nước, ngồi nghỉ. Khoảng một tiếng sau, xe trung chuyển đến đón ra bến xe, rồi lên xe về Sài Gòn. Về đến Sài Gòn, em và P tiếp tục là người yêu của nhau, nhưng không như những cặp đôi bình thường khác. P up ảnh chụp ở Đà Lạt lên, nhưng không up tấm ảnh chụp cùng em, và cũng không nói gì trên FB về chuyện đi Đà Lạt cùng em. Khi em hỏi về việc để relationship status trên FB thì P nói chưa, để thêm một thời gian đã. Trong khoảng một tháng rưỡi sau khi đi Đà Lạt, em và P là người yêu theo kiểu như vậy. P không đưa em đi chơi cùng bạn bè P, em thấy cũng bình thường vì em hơn nhóm đó cả chục tuổi, tính lại trầm, không thích ăn chơi. Em cũng chưa có dịp giới thiệu P cho bạn bè mình. Giới thiệu cho bố mẹ hai bên thì càng chưa, thậm chí em không biết là L có biết chuyện của em và P không nữa. Trên FB em và P đều không có một tấm ảnh chụp chung, không để relationship, thậm chí không có những comment qua lại mang tính yêu đương gì cả. Khoảng thời gian em nhiều việc do cuối năm, còn P cũng lo thi học kỳ, nên cũng ít thời gian dành cho nhau. Hai đứa cũng không có lần nào gần gũi nhau. Nhà P có người làm, nên P chưa cho em qua nhà khi chưa giới thiệu với ba mẹ P. Nhà em thì ban ngày em đi làm, tối và cuối tuần có ba mẹ ở nhà nên cũng không có cơ hội, hơn nữa P cũng chưa qua nhà em. Đi khách sạn thì P và em đều không thích. Chuyện xếp hình với em không phải là nhất nhất phải có, nhưng tổng thể mối quan hệ giữa hai đứa nói chung là không bình thường. Em không thích kiểu yêu nhau có vẻ lén lút như thế. Thế rồi những mâu thuẫn nhiều lý do bắt đầu nảy sinh. Là người yêu của P, em luôn nhắc nhở P chú tâm học hành, còn thời gian thì học thêm tiếng Anh cho giỏi, hoặc học ngoại ngữ khác chẳng hạn. Em muốn P bớt ham chơi, và bớt ăn chơi, thế là những lần trò chuyện hay gây nhau. Năm ngoái có cái trò ngày tận thế, trước Giáng sinh 3 ngày. Nhóm của P lên kế hoạch ăn chơi tưng bừng cho cả hai sự kiện này, một bữa đi bar, một bữa đi ăn uống, và như những lần trước, P không rủ em đi cùng. Em thì xem Giáng sinh là dịp tụ họp gia đình nên cũng để như vậy. Hơn nữa, Sài Gòn Giáng sinh rất đông, em cũng lười ra đường. Tối Giáng sinh, P đi ăn KFC với bạn, còn em ăn cơm cùng gia đình. Em có nói P về đến nhà thì nhắn tin cho em, nhưng chờ mãi không thấy. Đến khoảng 10h30 tối, em gọi cho P thì P nói đang uống cà phê, chưa về. Em nóng ruột vì hôm trước, P đi bar với nhóm này đến tận nửa đêm mới về nhà, thế là cằn nhằn, và em nói mấy câu khó nghe. P cúp máy, mặc kệ em. Đến 11h đêm, em gọi thì P không nghe máy. Em nhắn tin hỏi P đi taxi với nhóm bạn hay đi xe máy, nếu đi xe máy thì em chạy lên đưa về vì khuya quá, P cũng không trả lời. Em gọi lại mấy lần đều không nghe máy. Càng về khuya, em càng lo. 12h kém, P mới nhắn tin cho em nói đã về đến nhà. Em gọi ngay cho P thì P chỉ nói “em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon” rồi cúp máy. Tâm trạng của em xuống gần đến mức thấp nhất. Em nhắn tin cho P: “Anh không thể chấp nhận được em như vậy”. Ngay khi vừa nhấn nút Send, em biết em giận mất khôn rồi, nhưng mặc kệ. Giáng sinh năm ngoái của em như vậy đấy các thím ạ. Em cảm thấy mệt mỏi. Yêu P là xác định phải chờ đợi em ấy mấy năm trời, phải chấp nhận khác biệt tuổi tác, nhưng quả thật đến mức này em chịu không nổi. Sáng hôm sau Giáng sinh, em thức dậy, xem điện thoại nhưng không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào của P. Em nhắn tin cho P rủ đi ăn sáng với em, không trả lời. Em gọi cho P, không nghe máy. Em chán nản đi làm. Cả ngày hôm đó em không muốn gọi nữa. Đến gần trưa thì P nhắn tin: “Anh chán rồi hả?”. Em gọi cho P. Cãi nhau. P bức xúc vì em muốn kiểm soát P, còn em thì mệt mỏi và không chấp nhận kiểu sống của P. Rồi không biết nghĩ ngợi thế nào, em nói: - Anh nghĩ mình nên tạm xa nhau một thời gian ngắn để suy nghĩ thêm. - Anh muốn như thế hả? Em im lặng. P cúp máy. Một lát sau, P nhắn tin: “Em không ngờ anh lại muốn thế”. Em gọi cho P, cuộc nói chuyện rất ngắn. Hai đứa em chia tay. Chap 13 Ông anh em từng nói với em một câu, mà em thấy lúc nào cũng đúng, đó là “khi mọi việc trở nên rắc rối, thì sẽ có những chuyện làm nó rắc rối hơn”. Trong suốt thời gian dài từ khi em gặp lại P, A vẫn hay liên lạc với em. Em đã từng đề cập đến A cách đây vài chap, A là một cô bé thua em vài tuổi, học sau em vài khóa cùng đại học với em, ra trường gần 3 năm và giờ đang làm cho công ty nước ngoài. Em từng xem A là một đối tượng của em, và A cũng là cô gái duy nhất em hẹn đi ăn và uống cà phê dịp sinh nhật em. Nhưng sau khi đi Đà Lạt với P thì em ngưng không lượn lờ với A cũng như các em gái khác. Em nói với A là em đã có bạn gái, nhưng khi A hỏi đã giới thiệu với gia đình chưa, với bạn bè chưa, rồi sao không thấy nói gì trên FB, em không biết trả lời sao. Kiểu của em và A là kiểu anh em cùng trường, suy nghĩ hợp nhau nên rất dễ nói chuyện. Hôm Giáng sinh, A nhắn tin chúc mừng và rủ cuối tuần uống cà phê. Cũng gần hai tháng chưa uống cà phê với A, và sẵn đang u uất nên em đồng ý. Hôm đó là thứ bảy, 30/12/2012. Em gặp A trong quán cà phê em thích nhất, nằm trên một con đường đẹp và ít xe ở quận 3. Em và A ngồi đối diện nhau ở bàn ngay cửa sổ, em rất thích vị trí ngồi này. Tụi em trò chuyện về công việc, về chuyện trường cũ, về mọi thứ. A hỏi em và “người yêu bé nhỏ” thế nào rồi, em nói đang tạm thời chia tay, A cười cười và nói: “Em nghĩ anh không hợp với kiểu yêu đương trẻ con này đâu”. Em nghĩ thầm: “kiểu trẻ con gì mà yêu là xếp hình”, nhưng không nói gì, chỉ nhìn qua cửa sổ. Đi uống cà phê xong, em và A đi ăn tối. Về đến nhà, em lên FB thì thấy có notification em được tag vào một status của A. A viết: “Cà phê chiều thứ bảy cuối cùng của năm 2012, Era bàn đẹp nhất” và tag em vào. Ngày hôm sau, em đi phượt với một nhóm. Em rủ P đi cùng em từ trước rồi, nhưng P nói Tết tây nhiều hẹn đi chơi lắm nên không đi cùng. Thế là em đi một mình, tính là tính như vậy, nhưng do thiếu xế (cách dân phượt gọi người chở) nên em được phân công chở X, em và cô bé này quen biết nhau, là bạn bè bình thường. Tụi em đi 3 ngày, khi về đến Sài Gòn nhiều bạn up ảnh lên FB và tag em vào, trong đó có ảnh em chở X, hay em ngồi cạnh X khi ăn. Đi phượt về đến Sài Gòn là thứ hai, thì cuối tuần đó em có 2 vé đi xem phim. Ban đầu khi em lấy vé mời là để đi cùng P, nhưng sau đó chia tay. Hôm đó là tối thứ tư, có một cô bé tên là D gọi hỏi trong tuần hôm nào em ở nhà để cô bé mang sách qua trả. D là em gái của Q, một người bạn của em, D đang học đại học ngành quản trị, và hồi đầu năm học em cho mượn một số tài liệu cho học kỳ đó của D. Học xong, D hỏi em để mang sách qua nhà em trả, vì nhà D cách nhà em có 2km. Em nói tối thứ năm thì được, còn tối thứ sáu đi xem phim rồi. D hỏi phim gì thế, em nói tên phim và nói: - Vé mời, đi xem không mất tiền tội gì không đi. - Thích thế. Sao anh được tặng vé vậy? - À anh có bạn bên đó nên xin mà. - Xin cho em với. - Anh còn dư một vé nè, đi không? - Đi đi đi. Em hơi bất ngờ vì bỗng nhiên lại rủ D đi xem phim, thôi kệ. Thế là hôm đó đón D đi xem phim. D là con gái Đà Lạt, xinh xắn, da trắng má hồng mắt lúng liếng, chỉ tội là chân ngắn. Ngày xưa em luôn ước ao được quen con gái Đà Lạt, thế mà chả có cô nào. Khi cho D mượn sách, em cũng từng nghĩ hay là tán D, nhưng thấy em ấy còn nhỏ quá nên thôi (ai dè sau này lại quen một em năm nhất). Xem phim xong, bước ra khỏi phòng chiếu cùng D, vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên đứng trước em là P và nhóm bạn của cô bé. P thấy em gật đầu chào, còn em cười đáp lại, rồi đi. Em nhớ ra là P và nhóm này có sở thích xem phim vào ngày chiếu đầu tiên, em rất dễ gặp. Tối hôm đó, về đến nhà em nhận được tin nhắn của P: “Anh cũng hay, uống cà phê với cô này, đi chơi với cô kia, đi xem phim với cô khác nữa. Vậy là anh muốn bỏ em để quen ai?”. Em nhắn lại: “Đó là những người bạn bình thường, không có gì cả”. Một lúc sau, P gọi cho em, em vừa nghe máy P làm một tràng: “Trước giờ em nghĩ anh là người tốt, thì ra anh lăng nhăng vậy. Chắc là anh cũng xem em là một trong nhiều mối của anh. Vậy mà em đã yêu anh, cho anh hết. Em thật ngu ngốc. Em hận anh”. P cúp máy, sau đó nhắn tin cho em: “Những kẻ đùa giỡn như anh sẽ không bao giờ có được tình yêu”. Em ngẩn ngơ, gọi lại thì P không nghe máy. Em nhắn tin: “Em hiểu lầm rồi, anh không hề đùa giỡn hay lăng nhăng. Họ chỉ là những người bạn”. P không trả lời. Vậy là lần nữa em bị tình ngay lý gian. Lần trước, T hiểu lầm là em xếp hình với P rồi nhưng nói dối, lần này P hiểu lầm em. Đang FA, có người yêu, rồi chia tay, quay lại kiếp FA, vậy mà tự dưng bị cho là lăng nhăng. Mệt mỏi. Chap 14 Một tuần sau cuộc điện thoại đó, em có hẹn gặp bàn công việc với khách hàng ở quán GJ trên đường NTMK. Gặp em là G, một cô gái còn trẻ, ăn mặc khá sành điệu, em và G này là người trực tiếp triển khai dự án này của cho hai bên, và đã gặp nhau vài lần. Em và G trao đổi công việc qua tài liệu trên máy tính bảng của em và cô ta, tuy nhiên nếu nhìn từ xa thì giống như hai người ngồi uống cà phê và chơi máy tính bảng. Hơn nữa, em và G ngồi 2 ghế khác nhau, nhưng để dễ xem nên kéo ghế lại cùng phía, không đến nỗi cạnh nhau nhưng cũng rất là gần. Xong việc, em và G ngồi nói chuyện được vài câu thì xảy ra chuyện. Có hai cô bé và một thằng nhóc đi ngang qua bàn em, em vừa nhận ra đó là những người bạn của P thì một cô bé cầm ly trà đá của em lên hắt thẳng vào mặt em , nói: “Đồ Sở Khanh, đồ lừa đảo” rồi cả đám chạy vội vàng ra cửa. Em bị sốc và đơ ra, người và quần áo ướt, máy tính bảng cũng ướt. Không thể ngờ là con ranh này lại chơi trò mất dạy thế . Cả quán cà phê nhìn em, G thì rất là ngạc nhiên và có chút khó chịu. Cũng may là phần trao đổi công việc đã xong nên em chạy về nhà thay quần áo. Tối hôm đó, P gọi cho em. Em nghe máy với giọng rất vô cảm, P nói: - Em vừa nghe con bạn em nói nó hắt nước vào anh à? - Ừ. - Em xin lỗi. - Xin lỗi gì? - Em nói với tụi nó anh bỏ em, anh quen người khác. Hồi chiều nó nhắn tin cho em nói anh đang ngồi uống cà phê với con nào đó, em nói em mà ở đó em hắt nước vào mặt anh. Ai dè đâu nó làm thiệt. Em không có ý kêu nó làm. Anh biết mà, gặp anh ở rạp phim em đâu có làm gì anh đâu. Em im lặng, mặc cho P nói. Em tin lời P nói, nhưng quả thật mấy em teen này cư xử chả suy nghĩ gì cả. Nói chuyện với P thêm vài câu, em dửng dưng cúp máy. Đầu tuần sau, vào công ty, ông sếp gọi em lên phòng ổng. Ổng trách yêu đương làm sao mà để con gái người ta hiểu lầm khách hàng rồi đánh ghen. Như vậy là G đã về nói với sếp bên đó, rồi sếp bên đó nói qua sếp bên em. Chậc. Chút lòng tin em có được ở sếp sau vụ này bị giảm đi rất nhiều, và sếp cũng không còn thích dùng em nữa . Thật tệ khi chuyện xảy ra ở thời điểm cuối năm, chỉ hơn nửa tháng nữa là nghỉ Tết. Những ngày giáp Tết, em bận rộn với việc nhà, ở với ba mẹ thì Tết phải xắn tay áo lên lo nhiều thứ. Nghĩ về P và mối tình chớp nhoáng với em ấy, em chỉ biết thở dài, băn khoăn phải chăng mình đã sai lầm khi cố gặp P, để tình cảm nảy sinh, để xảy ra chuyến đi Đà Lạt. Nghĩ về em mà oải, vậy là lại coi như đón thêm một cái Tết FA, chả biết bao giờ mới gặp được người con gái của đời mình. Mùng 1 Tết, P gọi cho em, chúc mừng năm mới và nói mong là những chuyện không vui sẽ qua đi, em vẫn xem P là người bạn đặc biệt. Em ừ, vừa là đồng ý, vừa cho qua chuyện. Em nghĩ chuyện giữa em và P đã kết thúc, khác biệt lớn nhất giữa hai đứa là cách sống, cách suy nghĩ. Mùng 3 Tết, sau khi cúng cơm đưa ông bà xong là em đi chơi. Chuyến đi chơi đó của em có hai phần, phần đầu là đi cùng mấy người bạn chơi ở Khánh Hòa, và phần sau là tách đoàn, độc hành lên Đà Lạt, nơi em luôn cảm thấy bình yên nhất. Tối mùng 3, cả nhóm tập trung ở nhà xe, gửi xe máy theo xe khách và đi đến Nha Trang. Sáng sớm mùng 4, tụi em đến Nha Trang, nhận xe máy và bắt đầu đi chơi, chụp ảnh. Chiều hôm đó, nhóm chạy về Cam Ranh, còn em tạm biệt mọi người rồi một mình vượt đèo Hòn Giao lên Đà Lạt. Em vừa đi vừa chụp ảnh, lên đến Đà Lạt đã chập tối, chạy vòng vòng không một khách sạn nào còn phòng, cháy phòng khiếp thật. Hôm đó đi từ xứ nắng gió lên xứ lạnh nên em ngấm mệt, đang rất cần tắm nước nóng và ngủ thoải mái, hơn nữa là đêm mùng 4 có trận Real Madrid – Man Utd nên phải kiếm chỗ nào có TV để xem. Gần một tiếng đồng hồ vẫn không tìm được phòng, em đi ăn và gọi cho Q, thằng đàn em người Lâm Đồng, nhà ở Đức Trọng. Trước đó, em có nói với Q sẽ lên Đà Lạt tối mùng 4, và ở đến mùng 5, Q nói qua nhà nó chơi, và nó biết thể nào cũng cháy phòng nên nói nếu không thuê được phòng thì về nhà nó ngủ. Nghe em gọi, Q biết ngay là em cần chỗ ngủ nên chỉ đường em qua nhà nó. Thế là em đổ đèo Prenn, qua nhà Q, có chăn ấm nệm êm và TV cùng bạn nhậu chờ sẵn . Đến nhà Q, chào hỏi chúc Tết ba mẹ Q xong là màn lì xì cho hai đứa em gái của Q, trong đó có D. Ba mẹ Q đi ngủ sớm, em và Q, D ngồi nói chuyện. Q hỏi hôm sau em đi chơi ở đâu, em nói sẽ đi vòng vòng Đà Lạt chụp hoa mai anh đào, chạy lên Trại Mát rồi vòng qua Tà Nung, đến tối sẽ ngủ ở nhà Q thêm một đêm hoặc chạy xuống Di Linh hoặc Bảo Lộc ngủ. Ở Di Linh, Bảo Lộc sẽ dễ tìm phòng hơn Đà Lạt. D nghe em nói lịch trình đi chơi liền xin em đi cùng, em ậm ừ một hồi thì đồng ý. Em và Q uống thêm một chút rượu rồi ngủ. Đến giờ đá bóng, em và Q dậy, xem được đến gần giữa hiệp hai thì đuối quá nên ngủ. Sáng hôm sau, em dậy, ăn sáng cùng nhà Q rồi cùng D lên Đà Lạt. D ở Đức Trọng nhưng cấp 3 thì học trọ ở Đà Lạt, nên có thể xem là con gái Đà Lạt. Em và D đi chơi quanh Đà Lạt, D dẫn em đi chụp những cảnh có hoa mai anh đào, đi uống cà phê Tùng, rồi em và D lên Trại Mát, vòng qua Suối Vàng, đổ đèo Tà Nung xuống Đinh Văn rồi về lại Đức Trọng. Về đến Đức Trọng mới hơn 5h chiều, em ngại làm phiền gia đình Q, D nữa nên chào cả nhà rồi chạy một mạch đến Bảo Lộc. Tắm rửa và đi ăn tối xong, em mở FB lên để check in, chủ yếu để cho bạn bè ở Sài Gòn GATO thì thấy ảnh tag em trên tường nhà em. Lúc trưa ở cà phê Tùng, D chụp ảnh quán Tùng, post lên FB của em ấy, và tag em vào. Bạn bè của D và của em vào comment khí thế, kiểu như “Valentine với người yêu ở Đà Lạt thật là thích”. Đọc comment em mới nhớ ra, hôm đó là V-day. Và em thấy P comment: “Anh thay bồ như thay áo nhỉ? Vậy mà nói chỉ là bạn”. Trong một comment khác, P viết: “Hình như anh N quen ai là dắt lên Đà Lạt hay sao nhỉ”. Ảnh D chụp quán Tùng thì không có hình em và D, nhưng D để avatar là hình của em ấy, chắc P nhìn là nhận ra ngay D là người đi xem phim cùng em. Một lúc sau, em thấy D xóa ảnh. Em gọi cho D, xin lỗi vì đặt em ấy vào tình thế bị hiểu lầm. D nói không sao, D còn xin lỗi em vì đã tag vào ảnh, gây ra chuyện. Em định gọi cho P, nhưng nghĩ sẽ có màn cãi nhau, mà em không muốn Tết nhất cãi nhau nên không gọi. Giờ em lại mang tiếng là thay bồ như thay áo. Em cảm thấy quá đủ rồi, P đem đến cho em những kỷ niệm đẹp, nhưng cũng có nhiều rắc rối, em biết em vừa vô tình vừa cố ý đã đùa với teen, nhưng em nghĩ em không thể chịu đựng P thêm được nữa. Tối hôm đó, tối Valentine, em một mình ở Bảo Lộc, tâm trạng một lần nữa bị kéo xuống tới đáy Chap 15 Sáng hôm sau, em thức dậy và thấy có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Của P, lúc gần 12h đêm qua. P nhắn: “Em buồn quá anh ơi. Ước gì em mới là người đang đi cùng anh”. Em suy nghĩ sẽ nhắn lại cho P thế nào từ lúc đánh răng rửa mặt, ăn sáng cho đến khi ngồi uống cà phê trong quán quen thuộc DL, mà vẫn không biết nhắn gì. Chuyện suy nghĩ đến P còn góp phần làm tâm trạng em không kéo lên nổi. Theo kế hoạch ban đầu, em sẽ đi chơi loanh quanh, thế nhưng sau khi uống cà phê chán chê, em về trả phòng rồi chạy thẳng về Sài Gòn. Về đến nhà, tắm rửa, lên mạng, ăn cơm tối với gia đình xong em lăn ra ngủ. Khoảng 10h tối thì P gọi. Em nghe máy: - A lô (khi còn yêu P, em thường nói “Anh nghe nè em”, “Anh đây em yêu”, chứ ít nói “a lô”). - Sao tối qua em gọi anh không nghe máy, em nhắn tin cho anh đến giờ anh cũng không trả lời? - Tại vì anh không biết trả lời sao. - Ngày mai đi chơi với em nha, anh vẫn chưa lì xì cho em. Em nghĩ thầm cờ lờ gờ tờ, sao tự dưng lại có trò nhõng nhẽo này. - Sao anh không nói gì? - Mai anh có hẹn với mấy người bạn rồi (em nói dối). - Còn mùng 8? - Mùng 8 phải qua nhà ông chú (em vẫn nói dối). - Không lẽ không có lúc nào gặp em sao? Em nghĩ thầm: “không thể phũ quá được, chắc gặp cũng không có cãi nhau gì đâu”. - Để anh thu xếp nha. - Dạ, anh chọn lúc nào rồi nhắn em nha. Em thì lúc nào cũng được. - Ừ vậy nha, anh mệt quá đang ngủ. - Dạ chúc anh ngủ ngon. Em nằm trằn trọc, chuyện gì đang xảy ra nữa vậy. Nhưng rồi em nghĩ em cần gặp P, em cần yêu cầu P đừng phá em nữa, em và P đã chia tay, đã nói rõ từ trước Tết rồi mà, bây giờ em và P có quen ai là chuyện của người đó. Sáng hôm sau, em nhắn tin nói chiều gặp. Em hẹn P ở Era, quán cà phê em thích nhất, nhưng gout của quán này là dành cho người lớn, không hợp với P nên em chưa từng đưa P đến đây. Chiều hôm đó, em đến quán trước giờ hẹn, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, uống cà phê, nghe nhạc và hút thuốc. Thật là một buổi chiều ngày Tết thú vị. Quán cà phê này là nơi em lui tới hơn 12 năm rồi, em thích nghe nhạc mở từ dàn âm thanh ở đây, thích những đĩa nhạc được anh chủ quán chọn rất cẩn thận, thích không khí của quán, và thích vị trí bàn này. Đúng giờ hẹn, P đến. P mặc bộ váy áo vintage từng mặc hôm đi Đà Lạt cùng em. Em và P ngồi nói chuyện về kỳ nghỉ Tết của từng người, về quán Era và vị trí bàn này. Em nói bàn này hay được gọi là “bàn đẹp nhất”. P trầm ngâm nhìn qua cửa sổ rồi nói: - Vậy đây là bàn anh với chị A hay ngồi. - Không phải là hay, mà là vài lần. - Anh với chị A là thế nào? - Bạn thân, A học sau anh mấy khóa, cùng trường. - Còn chị D, người đi xem phim và đi Đà Lạt với anh? Em giải thích với P về D xong, P hỏi tiếp đến X, người đi chung với em trong chuyến phượt hôm Tết tây. Nói về 3 cô gái đó xong, P hỏi: - Vậy là sau khi mình chia tay, anh chưa quen ai nữa hả? - Ừ. - Mình quen lại nha anh. Em ngạc nhiên. - Anh không muốn à? - P à, anh từng nói với em rồi, anh sống theo cảm xúc, mình đã chia tay rồi, giờ anh không còn cảm xúc như ngày trước. - Anh quên em nhanh vậy sao? - Không phải như vậy? - Vậy thì tại sao? Em thở dài: - Mình không hợp nhau đâu P à. Anh quá lớn so với em, mình thuộc hai thế hệ khác nhau, cách nghĩ khác nhau. Anh từng nghĩ đó không phải là vấn đề, nhưng khi bên em, anh thấy đó đúng là vấn đề. - Anh coi em là đứa con gái ăn chơi, hư hỏng, dễ dãi? - Không, anh không bao giờ nghĩ là em hư hay dễ dãi, nhưng em có ham chơi. Anh không phê phán cách sống của em, chỉ là không hợp với anh. Em và P im lặng. Bất chợt, em hỏi: - Em có yêu anh thật không? Em không hiểu sao khi đó em lại hỏi câu hỏi đó, có lẽ bản năng, cảm giác hay một ai đó trong em thúc đẩy em hỏi câu đó, giống như lần em hôn P ở Ankroet vậy. Em nghĩ P sẽ rất không vui khi em hỏi câu đó, nhưng không phải, P ngồi chống cằm nhìn ra đường, trả lời rất nhẹ: - Em không biết. Em thích anh, chắc là cũng có yêu anh, nhưng điều làm em cảm thấy rõ ràng nhất là em thuộc về anh. Nhưng em không yêu anh như cách mà em yêu B (thằng bạn trai thứ hai của P mà em từng kể), cũng không như cách em yêu những người khác. Khi ông trời cho em gặp lại anh, em nghĩ đó là ý trời. Càng gặp anh, em càng muốn là người yêu của anh, em cũng không biết tại sao. Chia tay anh, em nghĩ em sẽ buồn lắm, nhưng em lại không thấy buồn gì cả, nhưng rồi sau đó em lại cảm thấy thiếu vắng anh. Em muốn nghe anh gọi điện thoại nhắc em ôn bài chuẩn bị thi, đi chơi về sớm, em muốn gặp anh. Rồi em thấy buồn khi anh ở bên người khác. Em cũng không biết em làm sao nữa. Em cứ im lặng cho P nói, khi nói đến đây P òa khóc. Lúc này, cảm giác rõ ràng nhất trong em lúc này là cảm gáic tội lỗi. Em cầm tay P, nói: - P à, anh xin lỗi nhưng anh phải thú nhận với em, gặp lại em ở rạp phim và quán Nhã Nam là vô tình, nhưng lần gặp em ở quán CB là anh cố tình. Anh muốn gặp lại em nên theo dõi FB của em, anh thấy em check in ở đâu là anh chạy đến, lần đó anh đến để gặp em, chứ không phải ý trời gì cả. Còn cảm giác của em, anh nghĩ là do em chưa tiếp xúc với người đi làm như anh, thú vui chụp ảnh và đi du lịch cũng góp phần làm cho anh có phần hay ho, nên em có cảm giác như “say nắng”, có thể nó xuất phát từ sự ngưỡng mộ, hoặc từ sự đồng điệu trong tâm hồn. Anh biết, cảm giác trong em là thật, nhưng mình đã có một thời gian bên nhau, và nhận ra mình không hợp với nhau. Em là một cô gái tốt, em cố gắng học hành, bớt ham chơi, giữ sức khỏe, em sẽ có một tương lai rất tốt đẹp, sẽ có người phù hợp và thương em hơn anh. Cũng có thể lại là anh, nhưng lúc này, chuyện của tụi mình đã qua. P vẫn khóc. Cô bé ngước mắt lên nhìn em. P nói: - Em sẽ thay đổi mà, em sẽ không đi bar nữa, em sẽ chăm học mà. - P à, em sẽ thay đổi, em sống tốt hơn, nhưng đó phải là vì em, và em sẽ nhận được những điều tốt đẹp nhất. - Em không biết, em muốn anh yêu em. Em không biết nói thế nào nữa. Em đã giải thích cho P, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tình cảm của P dành cho em thực sự như thế nào? Không rõ ràng là yêu, gần như là “say nắng” nhưng sâu đậm hơn, và cũng có phần như kiểu con nít đòi một món đồ chơi, nhất nhất phải giành về phía mình. Cuộc gặp gỡ kết thúc mà không giải quyết được vấn đề gì. Em đưa P về nhà, P chạy xe mà nước mắt lăn dài trên má. Về đến nhà, em suy nghĩ, tại sao em không hề nghĩ đến việc quay lại với P. Em tự hỏi phải chăng chính em không muốn điều đó. Em chỉ có thể chắc chắn một điều là đã có một khoảng thời gian, em yêu P thật, nhưng trước khoảng thời gian ngắn đó, em không hề nghĩ đến P như là một phần của cuộc sống tương lai của em, và sau khi chia tay, dù em chưa nghĩ đến việc yêu ai, nhưng em biết chắc trong thâm tâm mình, em không còn muốn ở bên P nữa. Hôm sau, em thấy P post ảnh em và P chụp chung trong một lần đi ăn lên FB của P, viết là “Dù thế nào đi nữa, em vẫn yêu anh” và tag em vào. P post từ trưa mà đến khuya em mới lên FB và thấy, định remove tag nhưng mà ngại, nên cứ để đó. Mãi đến hai hôm sau, em mới nhớ ra có thể hide, nhưng cả list của em hầu như đã thấy tấm ảnh đó. Chap 16 Hết Tết, em đi làm lại, và cũng gặp lại bạn bè, và rồi em nhận ra một số đồng nghiệp và vài người bạn thêm cho em một đặc tính là hám gái . Em cũng chả buồn đính chính. Sếp thì sau vụ em bị tạt nước cũng không còn ưu ái em , vài đồng nghiệp có kết nối FB với em thì kể lại cho cả công ty nghe về chuyện em suốt ngày đưa gái lên Đà Lạt chơi, thậm chí còn thêu dệt thêm các kiểu. Bạn bè em thì đứa hiểu đứa không, được cái mấy đứa bạn thân vẫn hiểu em. Hai cô gái mà em từng nghĩ đến là A và D giờ cũng khác. A không còn thân với em, em có thể thấy điều đó khi A không chat với em, không nhắn tin kể chuyện đi làm hay chuyện linh tinh với em, không gọi cho em để rủ đi ăn hay uống cà phê. Thằng Q thì nói với em là nếu em đã có bạn gái thì đừng giở trò không nghiêm túc với D, nếu làm cho D buồn thì dù em là đàn anh, thậm chí Q coi em như ân nhân, nó vẫn sẽ cho em một trận. Mà không cần nó dọa, em cũng không còn có ý định tán D nữa, dù đó chỉ là một ý định từ hồi còn chưa yêu P. Vớii cái tiếng xấu này, trước mắt em chắc chả còn tán tỉnh cô nào vốn đang theo dõi FB em được nữa. P thì ngày nào cũng nhắn cho em một tin: “Chúc anh ngủ ngon. Em yêu anh”. Lâu lâu thì thêm một tin “Em nhớ anh”. Hơn thế nữa, P hay up ảnh cả cũ lẫn mới lên FB, lần tag em lần không. Mỗi ảnh up lên, P đều trích những câu hát trong mấy bài đầy ẩn ý. Up ảnh ở Ana Mandara thì viết “Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm, đêm có hay”, up ảnh chụp em và P ở Ankroet kèm theo câu “Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo, lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất”, up một ảnh khác thì viết “Và em sẽ hát bài ca chứa bao nhiêu kỷ niệm chúng ta”, … Theo dõi FB của P, em chỉ lo lắng, xót xa cho em ấy, chứ vẫn không cảm thấy mong muốn quay lại bên P. Được khoảng hai, ba tuần gì đó thì em thấy bế tắc thật sự. Em hẹn thằng bạn thân đi nhậu. Thằng này chơi với em từ nhỏ, hiểu em, em và nó có thể chia sẻ với nhau mọi chuyện. Nó nghe em kể tóm tắt chuyện của em với P xong thì lắc đầu, hỏi: - Mày sao vậy N? Mày cũng già dặn rồi, tao nhớ cũng từng cặp với vài em, cũng từng chăn vài em rau, sao mày lại phạm sai lầm lớn như vậy? Em im lặng nghe nó chửi. - Sai lầm lớn nhất của mày là mày không rõ ràng từ đầu, xác định em nó là rau thì xong là dẹp cho triệt để, còn nếu xác định yêu đương thì phải suy nghĩ kỹ, đã yêu thì yêu cho tới nơi tới chốn. Mày có lường hết những khác biệt khi yêu em nó không? Thực ra những điều nó nói em cũng nghĩ được hết, nhưng tối hôm đó, cách nó chửi và chai whisky làm em hiểu thấu đáo thêm vấn đề, cả ở phía em và phía P. Em cần gặp P. Mấy hôm sau, em hẹn gặp P. Em đặt một phòng nhỏ trong một quán cà phê cũng nhỏ, như vậy em và P sẽ có không gian riêng để nói chuyện, P có khóc cũng không ngại. Cuộc nói chuyện với P hôm đó rất dài, em giải thích cho em ấy hiểu rõ hơn về câu chuyện tình cảm giữa em và P, những ý chính như thế này: + Em thích P, tuy nhiên không thích cách P ham chơi. P nói P sẽ thay đổi, em nói P thay đổi là cần thiết, nhưng phải là thay đổi vì chính P, chứ không phải vì em. + Em không phải là người tốt, em từng có ý muốn xếp hình với P khi ở Đà Lạt năm 2010, nhưng sợ phạm luật nên tỏ ra là người nghiêm túc. P rất ngạc nhiên khi em thú nhận như vậy. + P đang rất buồn vì chia tay B (bạn trai thứ hai của P, người mà P rất yêu), nên khi gặp em ở Đà Lạt, thấy em mang vẻ phong trần, nghệ sỹ, cộng thêm bối cảnh ở Đà Lạt nên thích em. + Em đã cố tình tạo nên lần thứ ba gặp lại, khi đó P có suy nghĩ là ý trời, chính suy nghĩ đó cộng với tình cảm ngày P dành cho em dẫn P đến suy nghĩ muốn làm bạn gái của em. Nói một cách khác, chính P đã đẩy P về phía em. + Khi đi Đà Lạt lần thứ hai, em xem P là một người bạn đặc biệt, nhưng khi đó em có thích P, và bối cảnh dẫn đến nảy sinh tình yêu. Ở Đà Lạt và sau khi từ Đà Lạt về, em yêu P thật sự. + Những khác biệt giữa em và P không nhiều nhưng không nhỏ, làm tình cảm rạn nứt, yêu nhau nhưng không việc gì phải chịu đựng nhau, có câu “miễn cưỡng không hạnh phúc”. + Tình cảm của P dành cho em cũng là tình yêu, nhưng mang tính “say nắng” nhiều hơn, và mang một sắc thái rất lãng mạn nhưng thiếu thực tế là chỉ cần biết được ở bên em, mọi chuyện khác không quan trọng. + P còn trẻ, xinh đẹp, chỉ cần P lo cho bản thân nhiều hơn, sẽ có nhiều người phù hợp hơn và yêu P. Em luôn mong P được hạnh phúc. P nói P chỉ muốn em là người yêu của P, em nói có thể trong tương lai, còn bây giờ tình cảm của em dành cho P giờ đã quay lại là “bạn đặc biệt”. + Em thừa nhận đã vừa vô tình vừa cố ý đùa giỡn với tình cảm của P, em xin lỗi P vì điều đó, và mong P tha thứ. P khóc, đang khóc thì nhạc quán mở qua bài “Cà phê đắng và mưa”, mẹ bố tiên sư cái quán. Thế là P òa lên, em ngồi cạnh cho P ôm em khóc, nước mắt P ướt đẫm áo em. P khóc một lúc lâu thì ngừng, quệt nước mắt nói: - Em không biết có để chuyện này qua đi được không nữa. Sao anh lại có thể làm như thế với em. - Anh xin lỗi. Anh đã đùa giỡn và làm tổn thương em, tha thứ cho anh, và đừng giận anh nữa. P ôm em, em không biết làm cách nào nên cứ để vậy. Im lặng một lúc P nói: - Anh có thể làm theo ý em một chuyện không? - Em nói đi, anh sẽ cố gắng. P ngồi dậy, nhìn em và nói: - Em muốn anh quen em lại một thời gian, anh và em cùng cố gắng, nếu chúng ta thật sự không hợp nhau thì sẽ chia tay lần nữa, em sẽ không hối tiếc. Em im lặng. P nói tiếp: - Một tuần, chỉ một tuần thôi. Nếu trong một tuần vẫn vậy em sẽ chấp nhận chia tay mà không hối tiếc. Không phải anh từng nói với em là đừng bao giờ để sau này phải hối tiếc vì ngày trước đã không làm không? (Đó là câu nói của Mark Twain mà em luôn tâm đắc và từng nói với P: “Hai mươi năm về sau bạn sẽ hối hận về những gì bạn không làm hơn là những gì bạn đã làm”). Và em đồng ý. P nói: “hôm nay em buồn lắm, ngày mai mới bắt đầu một tuần quen lại nha anh”. Em đưa P về nhà. Khi từ nhà P về nhà em, em cảm thấy có chút nhẹ nhõm, xem lẫn hồi hộp. Không biết một tuần sắp tới sẽ như thế nào. Em tin vào sự thay đổi của P, chắc chắn P sẽ trở thành một cô gái tốt hơn. Vậy thì em còn tìm kiếm cô gái của cuộc đời em ở đâu nữa, khi mà P bên cạnh việc sẽ trở thành một cô gái tốt thì đã có những yếu tố như xinh đẹp, khỏe mạnh, yêu em. Em còn đòi hỏi gì nữa? Về đến nhà, em gọi cho thằng bạn, nói về tình hình của buổi nói chuyện và yêu cầu của P, khi em nói em đồng ý thử quen lại P, thằng bạn em chửi liền: - Mày sao vậy N? Sao lại làm như vậy? Mày lại muốn đùa với em nó nữa hả? - Đó là ý của P mà. Tao … - Mày suy nghĩ kỹ đi, mày phải dứt khoát, còn nếu quen lại thì quen cho tử tế, chứ một tuần thì giải quyết được gì. Mà thôi, em nó đã muốn và mày cũng đã chiều nó thì làm, nhưng cẩn thận á. Đừng làm những gì mà mày không kiểm soát được hậu quả, đừng gây thêm chuyện gì nữa. Đêm hôm đó em thức đến gần sáng.
Xem Tiếp Phần 3 XtGem.com
1|1|201
U-ON
Tags: Truyện tinh yêu,truyện cuộc sống,đừng đùa với teen,vinaday.wap.sh

vinaday.wap.sh

Thế giới giải trí di động..!